anh biết làm sao…
nếu em bước ra phòng mà chúng ta đã ở
khép nhẹ nhàng như bao lần em ra về mà trong lòng vương vấn
đừng giận dữ xô cuồng đạp cửa như anh lúc cáu
đã không còn gì cũng đừng bỏ mặc luôn
những ấm áp những cuồng điên vừa mới
ta giữ cho nhau chút nhẹ nhàng sau cuối
được không em?
anh sẽ ở lại một mình căn phòng trống mênh mông
những nỗi nhớ, những mùi hương còn vấn
anh giữ hết, cả con gấu cho luấn quấn
anh đã mang về vào một đêm gió âm u
ngoài khung cửa trời cũng đã vào hè
anh khoác cho mình mảnh vỡ trong tim
anh không nhớ được lâu nên đừng xoay nhìn lại nhé
khi em quay đầu rồi
khép cửa giùm anh đi em…”
.
khép cửa giùm anh đi em…
P/s :
Nguyễn Viết Tĩnh