Hà Nội Một Ngày Mưa
Chào anh! Chàng trai của hnoi
Nơi có những góc phố yên bình như thế…
Tâm hồn anh có phải dệt nên bởi cô đơn
Sao lời thơ cứ như muốn làm sờn bạc bao nhiêu
ký ức buồn ngày cũ
ký ức buồn ngày cũ
Ai đã khắc vào tim anh một đóa hồng
Buổi hoàng hôn cánh rũ mà tả tơi…
Buổi hoàng hôn cánh rũ mà tả tơi…
Em! hnoi một ngày mưa
Lang thang một mình khao khát
Mùi nồng của cánh hoa sưa
Mùi nồng của cánh hoa sưa
Ta chẳng quen nhau,
Cũng có lẽ không bao giờ gặp mặt
Cũng có lẽ không bao giờ gặp mặt
Chợt nghĩ vu vơ rằng
không biết anh có cười không
không biết anh có cười không
Hay nụ cười anh là nụ cười của sự cô đơn
Em bỗng thấy lòng nhớ nhung điều gì rất lạ
Bên thềm trí nhớ, gió lay cây rơi từng chiếc lá
Là những cảm xúc lạ lùng như gửi riêng anh…
Hôm nay, một ngày tháng tư, mưa, ngồi chờ đêm đến
Em cầm bút giữa khuya tập làm thơ, trăng treo ngoài cửa sổ
Không biết anh đang nghĩ suy gì giữa lòng con phố
Mà nơi em, từng nỗi buồn vương cứ mãi tràn về…
Em và anh, người lạ của đời nhau,
Dòng đời bao lâu vẫn luôn là thế
Dòng đời bao lâu vẫn luôn là thế
Em cũng ước gì giữa dòng trôi ấy
Một lần có thể về bên anh
Một lần có thể về bên anh
Về những vần thơ chỉ một nét buồn quen thuộc
Để kể về những nỗi đau của riêng em cho anh nghe…
Khuya rồi, xung quanh chỉ còn lại những tiếng lặng thinh
Ánh đèn nơi em cũng sắp chìm vào không gian tĩnh mịch
Hnoi mênh mông, sao đêm nay quanh em bỗng dưng chật chội
Giữa đời hối hả, mong đến mỏi lòng, anh chốn ấy bình yên…
Tặng tôi “Hà Nội Một Ngày Mưa”
P/s :
Nguyễn Viết Tĩnh