ta vẫn bình thản với tất cả..vẫn giữ thói quen dậy sớm..ngồi một mình với ly cà phê rồi nghĩ về những chuyện tương lai..về chính mình..
vẫn khoác túi ra đi vào mỗi sáng bình minh và một mình lê những bước chân nặng nhọc trên những con đường xào xạc trải đầy bụi đời khi hoàng hôn chiều đang dần tắt..
mọi thứ xem như vẫn bình thường..nhưng dường như bên trong..một thứ gì đó vô cùng quan trọng đã bị lấy đi từ lâu..
và cho đến bây giờ đó là gì chính bản thân cũng ko biết được..
Dấu chân xưa
P/s :
Nguyễn Viết Tĩnh