20/5/17

Thỉnh thoảng lướt FB thấy có người đăng hình người yêu cũ của họ nhân ngày sinh nhật, hay một ngày kỉ niệm nào đó: "Block nhau rồi nhưng vẫn mong bạn vui vẻ hạnh phúc nhé!" Không dằn vặt, không luyến tiếc, chỉ là những lời mong chúc thật lòng dành cho người từng bước qua trong đời.


Hóa ra, chẳng phải vì ghét bỏ thù hằn gì mà người ta chặn nhau.
Có khi chặn nhau, lại bởi vì còn thương nhiều quá, để nhìn thấy người ta, đau sao chịu nổi? Thấy người ta buồn, giận mình chẳng thể ở bên, lại thương mình chẳng có tư cách gì để ở bên. Thấy người ta tươi cười hạnh phúc, vỡ lẽ ra trong cái hạnh phúc ấy chẳng còn có mình, lại ghen tị sao người có thể quên mau đến thế, trong khi mình cứ hoài chìm đắm trong những niềm đau đã cũ. Đằng nào thì cũng đau. Ừ thì thà đừng thấy nữa, người buồn hay vui xem như ta chẳng hay.

Chặn nhau, để mỗi ngày lên FB chẳng phải thấy cái tên lúc nào cũng đứng đầu khung chat, chẳng phải buồn rầu khi cái tên ấy lâu ngày phủ bụi sẽ trôi vào quên lãng trong cái list friends vài trăm người. Để chẳng phải trông ngóng một cái nick sáng đèn. Chẳng phải tự hỏi giờ này người đang nói chuyện với ai, sao giờ này người chưa ngủ...Chẳng nơm nớp chờ đợi trong mơ hồ một tin nhắn không bao giờ đến.

Chẳng còn sợ một phút nông nổi trong cơn say hay trong cô đơn, não ngủ quên để trái tim lộng hành mà cầm điện thoại nhắn vài câu ngu ngốc nào đó cho người không nên.

Chặn nhau, để không còn những phút yếu lòng mà gõ tìm tên người ta, vào trang người ta mà tim đập thình thịch như xem phim kinh dị. Vừa lo vừa sợ, nhưng vẫn muốn xem cho bằng được. Rồi nhói một cái khi thấy bên người có một bóng hình khác, hay thở phào khi vẫn thấy chữ "Độc thân" trong profile. Rồi tự hỏi, sao mình phải như vậy? Sao phải đặt để cảm xúc của mình trên một sợi dây chênh vênh đầy bất trắc nhường ấy?

Chặn nhau, là yếu đuối, là cố chấp, nhiều người sẽ nói vậy. Thì đúng vậy mà, nhưng biết làm sao? Vì yêu đuối, chứ không phải vì đoạn tình đoạn nghĩa, không phải chia tay rồi thì nhìn thấy nhau như cái gai trong mắt. Đã đi qua đời nhau, sẽ mãi ở lại một góc nào đó trong tim, mà những nút "Bạn bè" hay "Hẹn hò" trên FB chẳng nói lên được điều gì. Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ lại bình thản nhìn hình ảnh người hiện lên trên News feed, bình thản gửi một vài lời chào câu chúc xã giao, lòng không chút lăn tăn. Đó là khi ta đã thực sự quên được người.



Hình Ảnh nyc

  • Blog Nguyễn Tĩnh 33
  • P/s :
  • Nguyễn Viết Tĩnh
  •  
    Ng.†ĩnh33 | Share by Media .&rarr
    Facebook Comment