Thực ra mình có nhiều chuyện muốn nói đến độ không biết phải nói như thế nào. Và ừ thì cũng chả có ai để nói cùng.
Vấn đề là mình có cảm giác xa cách mọi người. Hoặc là do mình nhạy cảm, hoặc do mình làm các bạn phật ý. Bằng cách này hay cách khác, mình không tìm được sự tin tưởng trọn vẹn như trước đây nữa.
Cũng có thể là trước giờ vẫn vậy, chỉ là bây giờ khi mình có cảm giác thân quá rồi, mình lại càng coi trọng hơn nên chỉ một tí ti gì đó cũng khiến mình chạnh lòng.
Đôi khi mình viết rồi xóa vì mình không muốn bạn nào đấy vô tình đọc được lại phiền lòng, đôi khi mình phải suy nghĩ từng câu để nói chuyện cùng các bạn vì mình sợ các bạn tủi thân. Mà mình cũng chẳng bao giờ ngồi xoay hẳn lưng về phía các bạn để nói chuyện cùng một người khác, nhưng hình như có mỗi mình để tâm đến chuyện vặt vãnh đó thì phải.
Gần đây mình cũng chẳng ngồi cùng các bạn nữa, mà có ngồi cũng chẳng nói gì được. Đấy là lí do mình hay đeo tai nghe. Mà thậm chí thi thoảng tai nghe mình cũng chẳng bật bài gì, chỉ là mình đeo vì không biết phải nói gì thôi.
Ti tỉ những thứ cỏn con khiến mình bận tâm.
Tâm tư của mình vốn dĩ chỉ dành cho những người thật sự quan trọng, nhưng mà hình như người càng quan trọng thì càng làm nhau đau lòng, nhỉ?
Sân thượng từ giờ khóa cửa không thể lên được rồi, mình đi đâu bây giờ…
Xấu Tính
P/s :
Nguyễn Viết Tĩnh