11/12/18

Tôi không thích phơi bày, biện hộ hay giải thích về mình quá nhiều với người khác. Trừ khi đó là một mối quan hệ tôi cực kì trân trọng và muốn gìn giữ. Đối với những người khác, họ không hỏi, tôi không nói, có trách có ghét, cũng không sao. Vì nếu người ta đã không muốn hiểu, có nói bao nhiêu điều cũng là thêm tầm thường.



Những chuyện diễn ra tôi đều để chúng tự trôi. Vì dù có ngăn cản, thì không bằng cách này hay cách khác, cũng sẽ diễn ra.

Sau những lần vấp ngã, đứng lên trong quá trình trưởng thành, tôi không còn thứ dũng cảm đối đầu với số phận như trước nữa…

Những người thích hay không thích tôi, đều sẽ có một ngày, chẳng biết tôi đã làm gì sai, vào một thời điểm, họ đều im lặng hoặc biến mất, tôi ở lại.

Và trong sự thinh lặng đó, tôi vẫn tồn tại, vẫn mở mắt nhìn trần nhà mỗi ngày. Vẫn cười nói, vẫn cố gắng làm tốt tất cả bằng mọi khả năng mình có thể. Có lúc bình thản, có lúc lạnh lùng. Vốn là một người luôn trầm ngâm, sống tự lập, kiệm lời. Tôi đã trải qua một quá trình cố hoà đồng như bao người khác, luôn ở giữa nói nói cười cười với trăm ngàn câu chuyện không hồi kết, lời lẽ hài hước. Và ở một góc khuất nào đó tôi thấy tôi đứng một mình lặng lẽ với thương tâm, nghĩ đến những năm tháng tuổi trẻ đã từng hết mình, đã gặp, đã trải qua những gì, cùng ai.

Những lúc như vậy, lòng tôi mọc lên cái cây, có những chiếc tai bám đầy trên thân nó. Tôi cất giấu mọi thứ của bản thân mình vào trong những chiếc tai đó, thay vì tìm kiếm ai kể lể về sự phiền muộn của mình. Tôi gọi đó là “Lỗ tai cây”. Như hồi bé hay nghịch dại, trầy da sứt mẻ chạy về méc Ngoại, bà luôn mắng “Lỗ tai mày là lỗ tai cây, nói không nghe, bây giờ bị vậy, tự chịu đi.”

Tôi lại mỉm cười, đúng là một khi mọi thứ không còn nguyên vẹn hay quan trọng nữa. Chẳng ai lấy cớ gì trách cứ ai…

Đeo mặt nạ mà sống thật sự rất cô đơn. Khóc một mình, cười một mình. Tất cả mọi chuyện đều phải làm một mình.

Nhưng bởi ở đời, lẽ thường là vậy. Và ai cũng cần phải trưởng thành. Vì thế, dù cho có đau khổ cỡ nào, nhất định sẽ không sao…Con đường phía trước như thế nào là do mình đã chọn lựa.

Vào những ngày mỏi mệt, vào lúc không ai, vào lúc không thể tìm đến ai nữa, sẽ học được cách, tự mình tựa vào chính mình.

Thật ra chẳng có ai muốn sống trên đời mà lủi thủi cô độc cô đơn một mình cả. Chỉ là sau những mối quan hệ chẳng mất gì, ngoài mất lòng tin ở con người và vị trí của nhau trong đời.

Bạn bè, tình cảm hay bất kì mối quan hệ nào cũng vậy, tôi tự hỏi, lẽ nào khi biết rõ về một con người nhiều quá, mọi cảm thông, chia sẻ, gần gũi trước đó cũng dần biến thành nổi sợ. Họ sợ mình? Hay mình sợ họ biến mất? Sao càng về sau, chúng ta càng im lặng, có khi một câu hỏi han cũng khó khăn khô khan đến vậy? Tôi cũng không hiểu. Nhưng tôi có thể khẳng định, đến khi hiểu được, thì chắc đã còn quan trọng nữa rồi.

“Lạ nhau, rồi quen dễ mà…

Đang quen bỗng lạ, mới là đau thương…”

“Người khác sẽ không nhớ những điều em đã làm cho họ. Họ chỉ nhớ đến em khi họ cần em làm gì đó. Nhưng em phải nhớ rõ, cho người khác cái tuyệt đối của mình là dại dột lắm. Em thương người, mà người đời không thương em, em thấy mình đã đủ đáng thương chưa?”

Từ khi có người dặn tôi những câu đó, ngoài gia đình ra, tôi không còn sợ mất gì cả. Tôi không còn viết những điều thương tâm. Tôi không còn nói về những đau thương của ngày thường. Tôi học cách chậm rãi yêu thương chính mình. Đi đến đâu tôi cũng nhìn thật sâu, thật chậm, thật kĩ, khi những người lạ lẫm trên đường hỏi đến, tôi cũng kể về những mầm xanh mang tên hi vọng, thay vì những điều thuộc về Lỗ Tai Cây.

Những năm về sau này, mọi thứ, trở nên dễ dàng với tôi. Các mối quan hệ dần dần ít đi, hoặc được chọn lọc, hoặc lạnh tanh trong sự im lặng, dõi theo nhau. Tôi không đặt cột mốc thời gian vào những việc mình làm, không chờ đợi quá nhiều những thứ mình muốn. Không còn quá khó khăn như giai đoạn giấu diếm chịu đựng, trầm cảm kéo dài mà tôi đã cố gắng không để ai biết, không để ai thấy, ngoài con chó của mình.

Ai trong chúng ta, cũng sẽ có một lúc, nhận ra rằng, có khi việc giả vờ hạnh phúc còn dễ gấp mấy lần hơn việc giải thích về nổi buồn.

Chúng ta sẽ không hề biết cách một cái màn hình, một hành động vô tình của bạn khiến đối phương thất vọng đến nhường nào.

Cũng không biết, đằng sau một tài khoản mạng xã hội, người đang ra sức an ủi bạn qua những dòng chữ, thực ra đang phải trải qua những điều kinh khủng gì.

Và cũng chẳng ai trong chúng ta, nhìn ra được đằng sau sự tử tế và luôn mỉm cười, trong lòng nặng nề ra sao.

Những người mà bạn yêu thương nhất thường lại, không đi cùng bạn đến cuối cuộc đời…Chỉ có những con người mà bạn đang trân trọng, níu giữ ở hiện tại, chính là những người đã, đang, và sẽ giúp bạn đi hết những chặn đường đời.

Ngoài việc cám ơn những người đã giúp bạn trở nên như ngày hôm. Hãy nhớ luôn những lần bản thân chịu đựng, vất vả, tổn thương, chết đi sống lại, tê tâm liệt phế, chỉ có mình cắn răng vượt qua mỗi ngày. Bạn cảm ơn chính mình đi.

Vì để biết bản lĩnh thật sự của một người, hãy xem cách họ đối mặt, dứng lên như thế nào khi gặp thất bại hoặc khi bị người họ tin tưởng nhất bán đứng.

Tất thảy mọi thứ trên đời này ngoại trừ gia đình đều là phép thử, đều có giới hạn. Vậy nên, đừng đau lòng. Đừng để mình chết dần chết mòn vì những gì đã qua.

“Có những chuyện không cần biết tôi đã sẵn sàng hay chưa. Mà chỉ là một sáng thức dậy, nhận ra ngọn lửa lòng mình đã tắt.”

Ngọn lửa lòng mình đã tắt

  • Blog Nguyễn Tĩnh 33
  • P/s :
  • Nguyễn Viết Tĩnh
  •  
    Ng.†ĩnh33 | Share by Media .&rarr
    Facebook Comment