Khi mình mới có nhau, anh vẫn luôn đếm từng ngày trôi qua, bởi vì anh vẫn luôn sợ rằng, một ngày nào đó ta lại trở thành người dưng, như những người thương cũ đã từng.
Chẳng ai biết được, đâu là lần cuối ta còn có thể gặp nhau. Có những mối tình như vậy, hoàng hôn hôm ấy còn hôn nhau thắm thiết, bình minh hôm sau đã lại trở thành hai người xa lạ. Có những mối tình, bỗng chốc vỡ tan chỉ trong chớp mắt, chóng vánh đến và đi như những cơn mưa rào.
Trước đây, anh cũng từng như vậy, cứ cố gắng trân trọng từng ngày, từng ngày bên người mà anh thương. Những ngày tháng ngắn ngủi ấy vẫn luôn dừng lại, khi mà những yêu thương còn chưa kịp nở hoa. Và rồi, anh mới nhận ra rằng, một người trân trọng, vậy là chưa đủ.
Một mối tình, cần hai người trân trọng lẫn nhau.
Anh đã dần quen việc đếm rằng hôm nay là ngày, tháng thứ bao nhiêu, không phải vì anh không còn trân trọng em như ngày đầu, mà là vì anh tin rằng, mình sẽ có ngày như bây giờ, xa đến mức không còn cần phải quan tâm tới những con số ấy nữa rồi.
Anh đã dần quên đi việc nhìn vào chiếc điện thoại, để chờ, để nhớ rằng hôm nay là ngày thứ bao nhiêu yêu em, bởi vì giờ đây mỗi sớm anh thức dậy, lại là một ngày Không tên.
Anh mong rằng, mình có thể khác đi mãi trân trọng nhau, như ngày đầu, như những ngày mà mình còn chơi vơi.
Được không em ?