Tưởng chừng như quay trở lại ngày hè năm ấy, tiếng ve râm ran, tiếng cây ngô đồng xào xạc trong gió. Từng mảnh, từng mảnh nắng xuyên qua kẽ lá đậu trên vai người đi đường. Trong ánh nắng ấy, dưới bóng cây này, còn cả nụ cười của cậu thiếu niên áo trắng.
Suốt cuộc đời này, không gặp được anh là nỗi cô đơn lớn nhất. Mà gặp rồi, vẫn cứ cô đơn…”
Chỉ là chuyện thường tình
P/s :
Nguyễn Viết Tĩnh