Người Không nhớ gì sao người ?
Và tôi là người vô tương nhớ,
Buồn muốn tôi hay tôi muôn buồn. ?
Tôi bây giờ làm con cá nhỏ,
Bơi trong nỗi buồn buồn.
Nỗi buồn mênh mông xa xa.,
Người Như biển vàng,
Tôi bơi suốt mà vẫn chưa ra
Khỏi con đường mênh mông nỗi buồn này.
Nhưng tôi vẫn lặng lẽ, lặng lẽ bơi,
Ngậm ngùi, cô độc, thỉnh thoảng
Quẫy mạnh chiếc đuôi dài
Làm hiện những đốm màu của nắng
Sóng cũng buồn như những gì tôi mang.
Có hạt nắng nào liên kết với lòng tôi ???
Em Đi Giữa Biển Vàng
P/s :
Nguyễn Viết Tĩnh