Cảm giác mỗi lần như thế, rất gần, gần ngay trước mặt mà chẳng dám nhìn, chẳng dám ngắm em. Xem em thế nào? Có mập hay không? Có sống tốt hay không? Hôm nay anh không muốn buồn, không được phép buồn. Anh đã nhủ lòng như thế khi không thể khóc. Nhưng rốt cuộc đã có thể khóc thật nhiều. Và cũng đã có thể buồn thật nhiều. Không sao, cuộc đời mà. Cần có những ngày mưa để anh biết quý trọng những ngày nắng. Trái tim anh cũng cần có lúc đau, lúc mệt nhoài trong nhưng đống hỗn độn của cảm xúc.
Để lớn lên.
Nên anh sẽ ổn thôi. Anh sẽ ổn mà thôi.
Mong một ngày mưa để có thể khóc mà không ai biết. Không một ai, không một ai có thể thấy được. Đàn ông mà :)
Nơi tình yêu không có lời
P/s :
Nguyễn Viết Tĩnh