Vậy là mình hết yêu
Đơn giản như kiểu hoàng hôn tắt nắng để đuổi chiều
Nấn ná chi nhiều cũng chẳng níu được Mặt trời ở lại
Chi bằng bớt khờ dại
Tự tay mình thắp lửa để tránh đêm
Hai chữ “đã-từng”, bao giờ nhắc lại cũng buồn thêm
Đã từng tin yêu, đã từng thiết tưởng
chẳng thể sống đời thiếu được người thương
Đã từng đan tay, đã từng ấm áp
Để giờ ngơ ngác đã-từng-của-nhau
Chỉ muốn trở lại, để hỏi người duy nhất: Tại sao?
Tại sao lại là ta mà không là ai khác?
Tại sao trong cuộc đời vốn nhiều sự lỡ tay mất mát
Người lại chọn ta để bỏ đi
Tại sao biết tình yêu này không còn xứng đáng vẫn cố chấp làm chi?
vẫn cố trấn an bằng những lý lẽ chẳng chút hoài nghi nhất
rằng hẳn người có điều chi vướng bận…
Nên cứ biện minh lỗi lầm
Cho người lỗi đạo thâm trầm dời chân.
Rồi sẽ đến ngày cổ tích không còn nữa ông bụt bà tiên,
mà chỉ kể về những kẻ phàm trần
hẹn thề với nhau đến cùng trời cuối đất
Câu chuyện “ngày xửa ngày xưa” được thay thế bằng những điều tưởng chừng rất thật
“ngày nảy ngày này, có hai bàn tay hứa không rời dù bên trời nổi bão giông”
Ôi, chuyện viển vông
Vậy mà bao kẻ lớn đầu vẫn thích được nghe kể
Đến khi hết yêu rồi mới thấm thía
“Đời đời kiếp kiếp” chẳng qua là ảo tưởng nhiêu khê
Vậy là mình hết yêu…
P/s :
Nguyễn Viết Tĩnh