15/7/18

Gửi đến bản thân của những ngày sau



Hôm nay, tôi ngồi rất lâu rất lâu ngoài vỉa hè, ngồi đến mưa rơi nặng hạt rồi tạnh, ngồi đến đèn đường sáng lên. Tôi cứ tự hỏi, nhưng chẳng có câu trả lời nào cho bản thân. Rồi thế tự cười mình. Cảm thấy trong lòng trống rỗng, chẳng muốn nói gì. Cứ mỗi lần vậy, tôi chẳng muốn ai biết bản thân mình buồn, cứ lang thang mình, cứ nhìn dòng người qua lại. Thi thoảng có người đi qua nhìn tôi chăm chăm như nhìn kẻ điên. Cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn trời. Vì sao cười, vì tôi buồn, vì sao buồn, vì trong mắt tôi chẳng cảm nhận được gì vui. Nụ cười chưa bao giờ chạm nơi đáy mắt. Người ta bảo sống cần niềm tin, liệu niềm tin đó còn tồn tại trong thế giới của tôi. Họ bảo có hay không do bản thân mình, ừ tôi chẳng muốn tin thêm, chẳng thể tin thêm, dù chỉ là một lời nói nhỏ nhoi. Một lối sống, áp dụng một thời gian dài vẫn không tìm thấy niềm vui. Tôi cũng muốn bắt chuyện với một ai đó nhưng rồi chẳng biết nói gì, cuối cùng đành lặng lẽ quay về thế giới nhỏ bé của chính mình...

Gửi đến bản thân của những ngày sau

  • Blog Nguyễn Tĩnh 33
  • P/s :
  • Nguyễn Viết Tĩnh
  •  
    Ng.†ĩnh33 | Share by Media .&rarr
    Facebook Comment