Ai cũng can đảm và nhiệt thành lắm, bất chấp tất cả mà nắm tay nhau đi chung một đường. Để rồi trước ngưỡng hôn nhân, mỗi người, lại rẽ riêng về ngược hướng. Cái độ dang dở đến chừng đau thương ấy, chỉ tự an ủi lòng, bảo là “nghịch duyên”.
.
.
Nếu không thể may mắn có được nhau, thì chỉ mong ngày sau có đủ bình tâm mà chào nhau như những người dưng đã từng quen mặt.
.
Đôi khi người đến trước sẽ phải nhường bước cho kẻ ở sau. Bởi vì bình lặng của những năm tháng còn lại, mình chẳng được an bài để đi hết quãng cuối cuộc đời mai này cùng nhau.
.
Gặp được nhau là duyên.
Yêu nhớ nhau là nợ.
Ở bên nhau là phận.
.
Có duyên không nợ, thì chỉ chạm mặt một lần, chẳng có cơ hội ngỏ lời với nhau.
Nợ duyên vô phận, thì dù thương nhau đến 9 10 phần, vẫn phải chấp nhận rời xa.
.
Rõ là có những người, mình đánh đổi cả tuổi trẻ để vì họ mà xót xa. Vậy mà cuối cùng, họ đã đem cả thảy những dịu dàng của năm tháng sau này, để dỗ dành một người khác.
.
Không thể trách họ tệ bạc, vì lúc cạnh kề mình, họ cũng từng tử tế.
.
Chỉ mong đi hết những ngày chẳng rõ nên khóc hay cười như thế, ai cũng về với bình yên ...!*
———————————
P/s: Khi một mối quan hệ kết thúc, điều làm cho con người ta nuối tiếc nhất là Kỷ Niệm, chứ không phải Con Người
.
Đôi khi người đến trước sẽ phải nhường bước cho kẻ ở sau. Bởi vì bình lặng của những năm tháng còn lại, mình chẳng được an bài để đi hết quãng cuối cuộc đời mai này cùng nhau.
.
Gặp được nhau là duyên.
Yêu nhớ nhau là nợ.
Ở bên nhau là phận.
.
Có duyên không nợ, thì chỉ chạm mặt một lần, chẳng có cơ hội ngỏ lời với nhau.
Nợ duyên vô phận, thì dù thương nhau đến 9 10 phần, vẫn phải chấp nhận rời xa.
.
Rõ là có những người, mình đánh đổi cả tuổi trẻ để vì họ mà xót xa. Vậy mà cuối cùng, họ đã đem cả thảy những dịu dàng của năm tháng sau này, để dỗ dành một người khác.
.
Không thể trách họ tệ bạc, vì lúc cạnh kề mình, họ cũng từng tử tế.
.
Chỉ mong đi hết những ngày chẳng rõ nên khóc hay cười như thế, ai cũng về với bình yên ...!*
———————————
P/s: Khi một mối quan hệ kết thúc, điều làm cho con người ta nuối tiếc nhất là Kỷ Niệm, chứ không phải Con Người
Những ngày còn trẻ
P/s :
Nguyễn Viết Tĩnh