19/9/20

 Tôi chẳng phải người dễ bắt và nói chuyện. Nhưng lại rất dễ đồng cảm với những người có tâm sự.


Thật ra tôi chỉ biết lắng nghe họ tâm sự chứ cũng chẳng biết góp ý hay khuyên được gì. Nhưng có lẽ vì sự lắng nghe của tôi vô tình khiến họ tin tưởng. Và rồi dần dần họ chia sẻ nhiều hơn. Cứ thế chẳng biết từ lúc nào tôi cũng trở nên quen với việc hằng ngày lắng nghe tâm sự của họ.


Chuyện chẳng có gì đáng nói, cho đến khi tâm sự của họ vơi đi, hoặc là họ quay lại với niềm vui cũ, hoặc là họ tìm được niềm vui mới.


Họ quay lại niềm vui cũ thì không muốn nhắc lại chuyện không vui.


Họ tìm được niềm vui mới thì muốn chôn vùi niềm đau cũ. Một điều chắc chắn đó là đến một thời điểm nào ấy họ sẽ lãng quên quãng thời gian đau buồn kia và đồng thời họ sẽ quên tôi, như thể sự tồn tại của tôi gắn liền với niềm đau của họ và đến lúc họ phải xóa tất cả kể cả tôi.


Cứ thế họ biến khỏi cuộc đời của tôi không một dấu tích, không một câu chào.


Qua mỗi lần như thế niềm tin trong tôi lại vơi đi một chút. Dẫu biết trước điều đó một ngày sẽ đến, dẫu biết rằng họ đến rồi một ngày nhất định sẽ đi. Ấy vậy mà tôi vẫn nuôi hi vọng một ngày nào sẽ có người ở lại. Chúng tôi sẽ là những người tri kỉ, và rồi nếu một lúc nào đó - khi tôi gặp chuyện không vui sẽ có thể kiếm họ để tâm sự, rồi họ cũng lại lắng nghe tôi như cách tôi từng lắng nghe họ.


Thế nhưng không - họ bỏ tôi đi rồi - đi như chưa từng tồn tại.

Tôi cứ nghĩ sẽ có người khác biệt. Nhưng không, ai cũng đều giống như nhau.

Tôi và con người Họ

  • Blog Nguyễn Tĩnh 33
  • P/s :
  • Nguyễn Viết Tĩnh
  •  
    Ng.†ĩnh33 | Share by Media .&rarr
    Facebook Comment