3/4/16




Tôi không muốn nhắc về kỷ niệm xưa
Dù biết rằng tôi chưa quên người được
Từng hàng cây, từng lối mòn quen thuộc
Vẫn in hằn trong ký ức
hôm nay…

Tôi không thể mãi giống một người say
Cứ dằn vặt, cứ đọa đầy mình mãi
Tôi thà để người ta bảo khờ dại
Còn hơn là bảo ngốc ngếch 
si mê…

Đã xa xôi sao người lại tìm về
Ngày xưa người chả chê tôi nghèo khó
Người căn dặn dù chỉ là việc nhỏ
Rồi xa tôi theo tiếng gọi
đồng tiền…

Đừng nghĩ tôi giống một người điên
Chỉ biết đêm với triền miên cô độc
Đúng là hôm chia tay… tôi đã khóc
Nhưng hôm sau
nước mắt đã
cạn rồi…

Tôi vẫn thế, vẫn chỉ là tôi thôi
Không bon chen, chẳng chơi bời
Vì với tôi Chơi thế là quá đủ
Đơn sơ thôi tối ngủ
chẳng nghĩ gì…

Đừng thương hại xin người hãy đi đi
Như cái cách ngày xưa đã làm vậy
Tôi không sao, người không phải áy náy
Đi về mà xây đắp
với người ta…

Ngày mai tôi quên hết chuyện đã qua
Chôn cất hết những gì là quá khứ
Đi đi thôi, đừng ở đấy lưỡng lự
Ký ức buồn hãy để nó
ngủ yên…



Ngày mai tôi sẽ quên một cái tên
Quên tất cả
những gì
hai ta đã…

_TTV_

Quên...

  • Blog Nguyễn Tĩnh 33
  • P/s :
  • Nguyễn Viết Tĩnh
  •  
    Ng.†ĩnh33 | Share by Media .&rarr
    Facebook Comment