Anh yêu em đấy!
em hay thật....
"Ờ thì anh yêu em đấy!"
"Sao nào?"
"Thắc mắc nữa cơ đấy, thì tại anh thích yêu đấy! Làm gì anh nào?"
"Ớ! Còn thắc mắc à, sao thắc mắc mãi thế nhỉ cô gái. Ờ thì...là...mà...
vì em là duy nhất trên đời!"
Ta quen nhau thế nào ấy nhỉ? Hị..hị..qua một người mà "ai cũng biết đấy là...gì".
Ta quen nhau không phải vì ta giống nhau, ta quen nhau không phải đơn giản chỉ là
2 người xa lạ. Vì anh và em mỗi người chỉ là một, là một duy nhất của người kia.
Em đem đến cho anh những cảm xúc mà anh tưởng đã chết trong lòng từ rất lâu
rồi. Em đến bên anh như cơn gió thổi qua căn phòng trống vắng, thổi sạch đi bụi
bặm của những ngày xưa cũ, những hận thù chất chứa bấy lâu dần vụn vỡ khi em
cất lên những lời đầu tiên dành cho anh. Đấy, anh yêu em thế đấy!
Anh có đôi chút nghi ngờ về tình cảm của mình trong những ngày đầu mình quen
nhau, anh vẫn cố thủ sau bức tường lạnh băng mà con người trước kia xây dựng
nên quanh trái tim anh. Anh e ngại về tình cảnh của mình có thể sẽ không làm cho
em hạnh phúc như bao người con gái khác, anh thoáng chút ngại ngùng khi nhìn
nhận em là một con người đặc biệt hơn những con người khác mà anh tiếp xúc
hàng ngày. Nhưng em, chính em là người thật sự có đủ quyền năng để phá vỡ
những tảng băng ngự trị trong lòng anh, chính em đã dỡ bỏ những nghi ngại mà
anh cố giữ cho mình. Hơi thở tình yêu của em làm lòng anh bớt lạnh giá.
Đấy, anh yêu em thế đấy!
Thời gian chúng ta không được gần nhau thật sự là những gì anh cảm thấy khủng
khiếp, anh nhớ em đến quay quắt. Những nỗi giận vu vơ của em, những lần em
cáu lên vì anh trêu em...anh cảm thấy mình như có mọi thứ, mỗi lần như thế anh
thật sự đắm chìm trong hạnh phúc, anh biết là em thể hiện như vậy vì...vì...em
cũng yêu anh. Nhưng xa nhau chỉ là một thử thách nhỏ nhoi phải không em? Chúng
ta sẽ thấy được mình trống vắng như thế nào, sẽ là một thử thách thật sự nhưng
mình cũng biết được tình yêu mình dành cho nhau quan trọng ra sao.
Đấy, anh yêu em thế đấy
Tay em lạnh ư! Anh sẽ sưởi ấm bàn tay bé nhỏ ấy với tình yêu tha thiết, anh nắm
tay em cho đến khi chúng không còn cảm thấy sự khe khắt của cơn gió mùa đông
cô độc. Mỗi lần em khẽ nói "anh à! tay em đang cóng lên đây", anh cảm thấy như
mình phải nỗ lực hơn nữa để bàn tay bé nhỏ ấy sẽ được ấm áp, sẽ là nơi tạo ra
động lực cho những lần anh cảm thấy mệt mỏi với công việc. Chỉ cần em khẽ siết
bàn tay anh, cách em nắm lấy như thế nào là anh cũng đủ hiểu em muốn nói gì với
anh. Đấy, anh yêu em thế đấy!
Khi ở bên em mà anh cảm thấy như thế nào em biết không? Anh vẫn cứ nhớ em
đấy, kì lạ nhỉ. Tình cảm của anh sao mà khó hiểu nhỉ? Thời gian mà chúng ta bên
nhau đối với anh là vô tận, là một thứ không thể có gì so sánh và đánh đổi được.
Mọi dự định anh muốn làm từ lúc ta quen nhau chỉ hướng đến mục tiêu duy nhất
là chúng ta sẽ được gần nhau.
Đấy, anh yêu em thế đấy!
Em không đẹp lộng lẫy như bao cô gái khác. Em bé xíu xiu à, em cũng không đặc
biệt như là "Những cô gái chân dài...tới nách". Đơn giản như là anh từng nói với
em "Em không đẹp...nhưng mà duyên". Em cáu lên mỗi khi anh bảo "Ô! Cô bé kia
trông đến là xinh". Em ngắt anh tím tái da thịt khi anh giả vờ liếc sang con bé chạy
xe bên cạnh. Em gầm gừ nếu anh cứ từ từ chạy xe chở em mà liếc xéo khi có mùi
hương con gái...Da thịt có đau đấy, thân mình có tím tái đây nhưng rồi sẽ lành lại
thôi mà, phải không em? Cái anh muốn biết chính là em đã yêu anh rồi.
Đấy, anh yêu em thế đấy!
Anh vừa thầm cảm ơn cái điện thoại cũng như căm ghét nó đến kỳ lạ. Anh vui như
trẻ con được quà khi gọi cho em, được nghe tiếng em nói. Anh có thể nhìn nó hàng
giờ để thấy màn hình sáng lên báo em trả lời. Anh tức giận vô cớ với nó khi thấy
nó im lặng khá lâu không chịu phát lên tiếng "tèn...tén...ten..." của tin nhắn...Mỗi
lần em quên điện thoại ở nhà là anh như muốn đốt cháy tất cả những thằng nào
liên quan đến di động, từ Mobile cho đến Vina, giết nốt thằng Viettel lẫn mấy
thằng còn lại.
Đấy, anh yêu em thế đấy!
Còn quá nhiều thứ để có thể làm anh nói lên rằng tại sao anh yêu em. Mà dường
như từ "Yêu" cũng không đủ nghĩa để có thể diễn đạt hết tình cảm anh dành cho
em, tình yêu anh dành cho em vượt qua mọi ranh giới, mọi vật cản, không thể
dùng những đơn vị cân đo đong đếm để tính được. Anh tham lam lắm phải không
em? Liệu có phải là xấu không nhỉ? hì..hì..hì... nhân danh tình yêu thì điều đó hợp
pháp, phải không em yêu?
Anh yêu em vì..."Em là duy nhất".
Nhưng tất cả những gì anh viết ngày hôm nay, lại chỉ là kí ức ngày hôm qua, chỉ là
quá khứ thôi! phải không em???
Anh...Nhớ... Em....Nhiều ....Lắm!!!
Và anh mong rằng, em sẽ hạnh phúc bên người ta, em nhé....
Yêu Vì Ai Yêu Em
P/s :
Nguyễn Viết Tĩnh