23/6/18

Tôi không thích bộ mặt bình thản với mọi chuyện của đàn bà. Đấy không phải là không để tâm, mà là đã từng để tâm quá nhiều, không còn muốn để tâm tới nữa. 


Tôi không thích nụ cười thường trực trên môi đàn bà, người ta có thể nghĩ đấy là vui vẻ, còn tôi thấy đấy là cách che giấu tổn thương bằng vẻ ngoài vui vẻ.
Tôi không thích đàn bà luôn hết mình khi ở bên cạnh bạn bè, luôn vui vẻ say sưa khi ngồi cùng những người thân thiết rồi đến khi đêm về lại oà khóc như thể trái tim đã vỡ nát tan tành.
Tôi ghét đàn bà tỏ ra bất cần, đàn bà bất cần, tỏ ra lạnh nhạt, chính là đàn bà đáng thương nhất trên đời. Vì ngay cả bộ mặt thật của bản thân cũng phải cật lực dấu diếm. Cảm xúc của chính mình cũng không đủ sức lực phơi bày.
Đàn bà, yếu đuối muôn đời vẫn yếu đuối!
Mạnh mẽ cũng chỉ là tỏ ra bất cần, lột xuống vẻ bất cần, mắt lem môi nhoè, đàn bà cũng chỉ là đàn bà. Thế thôi!..

Đàn bà. Thế thôi!..

  • Blog Nguyễn Tĩnh 33
  • P/s :
  • Nguyễn Viết Tĩnh
  •  
    Ng.†ĩnh33 | Share by Media .&rarr
    Facebook Comment