23/4/19

Mỗi lần xảy ra chuyện gì đó, mình luôn đợi mọi chuyện qua đi rồi mới nói với những người xung quanh mình, cứ một mình giải quyết theo cách riêng. Mãi cho đến khi họ biết chuyện, là khi ấy tâm mình cũng đã yên tĩnh được phần nào, không còn day dứt quá nhiều nữa. Họ trách mình không coi trọng họ, còn mình thì im lặng, không phải mình không coi trọng, mà vì hiểu chính mình quá cố chấp, không muốn bất kì ai xen vào khi bản thân mình cũng đang rối rắm thêm, mà những khi ấy, dù họ có khuyên can điều gì mình vẫn làm theo cách của mình. Mình cứng đầu đến mức gây bực mình đến người khác như thế đấy.


Nhưng mà sau cùng, câu nói an ủi nhiều nhất mà mình nhận được đó là “không phải lỗi của mày đâu, dù sao mày cũng đã cố gắng hết sức rồi”. Thực ra đối với mình thì mình biết là họ an ủi thôi, chứ lỗi thì mình luôn tin là ở cả hai phía. Ví như chuyện mình có từng thích một người. . .

Mình chấp nhận được mọi chuyện sẽ đến cũng sẽ đi, cũng chấp nhận cuộc sống của mình vẫn còn quá nhiều mỏi mệt mà hầu hết là do bản thân mình tự nhận lấy. Sau cùng, mình vẫn vui vì mình chưa bao giờ bỏ cuộc, chưa bao giờ ngừng cố gắng, vì những người yêu quý mình mà trở nên tốt hơn. 

Mình đã qua được giai đoạn đổ lỗi trong bất kì chuyện gì, mình biết là mọi thứ không thể sửa đổi theo ý mình được, chỉ có mình hoặc thay đổi để thích nghi hoặc buông bỏ thôi. Mình không hối hận, cho đến tận bây giờ vẫn thế.

Mình vẫn cảm ơn những người đã đến đã đi cùng mình, đã vỗ về mình một lúc rồi biến mất, chỉ hi vọng mình không còn nợ họ điều gì để vương vấn đau lòng thêm. Cuộc đời của mình, vì họ mà từng muốn một mình nhận lấy đau thương, nhưng có lẽ mình vẫn còn yếu đuối quá, không thể chịu đựng nổi. Nên sau cùng, họ đi.

Còn mình, lại tiếp tục đứng dậy,

chấp nhận,
và trưởng thành.

Không có chủ đề, mình chỉ đang tâm sự thôi

  • Blog Nguyễn Tĩnh 33
  • P/s :
  • Nguyễn Viết Tĩnh
  •  
    Ng.†ĩnh33 | Share by Media .&rarr
    Facebook Comment